“DEEP BLUE” CHO SÀI GÒN CỦA TÔI

Spread the love
Tôi không còn nhớ mình đã “quen” Deep Blue vào lúc nào. Một thứ thật là quyến rũ. Màu xanh sâu thẳm đó giống một buổi chiều muộn mình ngồi trước biển và ánh trời khiến cho mặt nước sẫm màu lại. Mát lạnh.
Untitled-2 (2) (1)
Sài Gòn của tôi dạo này chạy tơn tơn ngoài đường nóng kinh hoàng, tới độ có khúc giữa ban trưa, ánh nắng hóa thành màu trắng xóa gay gắt. Người ta ngộp lặn trong nắng, nghe tiếng bô xe nổ ran và những bóng người lướt qua hàng me nhạt không đủ làm dịu lại.
Bởi vậy, vài lúc ấy, tôi tấp qua quán cafe có cánh cửa đỏ của mình, chui vào và gọi liền một cốc Deep Blue. Cái mùi thơm dìu dịu, đá mát lịm và lát chanh mỏng tươi khuấy thành một thứ êm dịu hoàn hảo cho một trưa hè.
Rồi bữa hôm nọ, Sài Gòn tự dưng sụt sùi mà mưa như một em gái dậy thì. Nắng nhạt phếch đi. Mây đen bu quanh các búi cây cao vút. Mưa lắc rắc vài hạt, nghẹn ngào, thiếu thốn. Lúc đó ngồi ở Urban Station Nguyễn Đình Chiểu dòm ra, thấy trời ơi sao ngoài kia nắng nôi thế, rồi sao buồn thiu vậy, sao mưa vây kín trời đất… cứ ẩm ương khó chiều khó đoán như cô nàng tóc vểnh trong lớp.
Lúc ấy chỉ sướng nhất là chui vào Urban Station cửa đỏ, kiếm một góc sát mặt kiếng mát rượi và gọi một ly Deep Blue xanh mướt như mặt biểu sâu. Mùi nắng đọng lại bên ngoài, hơi khói xe cũng dừng lại ở cửa. Chỉ còn lại mùi thơm thơm của sô đa Ý, hương mát lạnh của đá và tiếng nhạc tưng bừng tỉnh ngủ và tiếng cười của mấy tay barista tài hoa đang mần trong quầy.
Tôi hay uống Deep Blue lúc trời vừa nắng đổ lửa xong mưa ào ạt, với giấc mơ về đáy biển, về trời xanh, về một ngày nằm mê mệt ở resort trong tiếng nắng biển khua vào ngọn sóng.
Nghĩ cho nhiều, mơ cho nhiều, chứ Sài Gòn là chỗ để lao đầu vào thử thách mình. Tôi đến Sài Gòn để đi học, để làm quen bạn, rồi để có nhiều giờ ngồi với nhau nói đùa về sau này cả đám làm gì. Hết cafe bệt hát hò lại lôi nhau vào rạp chiếu phim. Hết làm dự án, đi phỏng vấn rồi lại ngồi viết báo cáo. Hết gặp bạn cùng lớp đến gặp thầy, gặp người đỡ đầu, gặp người thành công trong nghề nghiệp, gặp những người bạn quen trên Facebook. Cứ vậy mà thành một cuộc sống, một ngày là khác đi, nhiều ước mơ nảy nở qua những cuộc trò chuyện bên ly cafe. Có lần, sung sướng tột cùng khi được mời cô bạn tôi thích đi uống chung một cốc soda xanh dương. Cô tròn mắt hỏi: “Có món đó hả?” – Tôi nháy mắt: “Mát rượi. Xanh như biển!
Sau này cô ấy và tôi cứ ngồi với nhau hoài bên những ly soda xanh dương, nói bao nhiêu chuyện suốt mấy năm học. Lần đầu tôi tặng cô hoa hồng, cô chu mỏ đòi “thiếu Deep blue”. Vậy mà cũng thành một tình yêu, toàn đồ ăn, thức uống, toàn chuyện công việc bận bịu mà cũng ở bên nhau.
10471794_1493068570926093_1605142022_n
Những lúc như thế, tôi ngồi ở Urban Station, dòm qua cửa kính, thấy mình đang bình yên, thì thở dài một tiếng: “À, Sài Gòn bao dung như vậy!” – Lúc nào cũng có chỗ cho mình, cho sự lớn lên của một cuộc thử thách.
Deep Blue làm tôi yêu Sài Gòn, trạm thị thành của tôi, đi học điên cuồng, gặp biết bao nhiêu người rồi lại tìm một chỗ có khung cửa đỏ, nép mình vào đó, làm một hớp mát lạnh rồi lại vội vàng tiếp tục công việc của mình.
Sài Gòn đó thôi, sống không nghỉ, yêu say mê và lúc nào cũng có chỗ cho mình….. bên một cánh cửa màu đỏ thân quen…!
READ  ĐI TÌM NGƯỜI PHA CAPUCCINO... TÌNH YÊU

You May Also Like

About the Author: Urbanstation Cafe

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *